CON GÁI CỦA ĐẠI TÁ
Phan_30
“Tri âm đại tỷ” liên tục gửi đến “Vì sao?”, “Đừng dễ dàng buông tay như vậy, có lẽ lâu như thế mà người đó vẫn không liên lạc với em là có nổi khổ riêng, nếu như người đó yêu em, làm sao lại thể buông tay em được. Bảo Bảo, em phải tin tưởng anh ấy.”
Hướng Vi gửi một cái vẻ mặt bất đắc dĩ qua, “Hiện tại có tin hay không cũng không phải là vấn đề, lâu như vậy mà anh ấy cũng không liên lạc với em, ai biết anh ấy có phải đã cùng với H hợp lại rồi hay không, dù sao người phụ nữ cũng đã có con của anh ấy rồi không phải sao! Trước kia, Z nói với em anh chưa từng có bạn gái cho dù quan hệ cũng không có tình cảm, nhưng nếu như không có tình cảm thì làm sao người phụ nữ tên H kia lại có con của anh ấy chứ! Em giống như một con ngốc bị anh ấy đùa giỡn một vòng, đã đánh mất trái tim thì không còn gì cả, duy chỉ có một điều là cho tới bây giờ em chưa từng nói với anh ấy “Em yêu anh”, mặc dù em thua, nhưng ít nhất cũng không thua hoàn toàn, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không biết được em đã từng yêu anh ấy.”
“Tri âm đại tỷ” im lặng một hồi, lại gửi sang, “Vì sao không hỏi cậu ấy? Em nói H mang thai con của cậu ấy vậy em đã tìm cậu ấy đối chất qua chưa? Em đã nghe anh ấy nói như thế nào rồi à? Nếu em yêu cậu ấy, em làm sao có thể vì lời nói của người khác mà khẳng định đó là lỗi của cậu ấy, làm sao em biết những lời của người phụ nữ kia là thật? Sao em không dùng đầu óc em để suy nghĩ một chút? Thật sự là làm chị tức chết rồi.”
Khóe miệng Hướng Vi giật giật, “Lúc trước em không tìm anh ấy chất vấn là vì em tin tưởng anh ấy, em tin ấy có thể xử lí tốt chuyện này. Nhưng mà chị cũng thấy đó, đã hai tháng rồi, cái gì anh ấy cũng chưa nói với em, ngoại trừ ngày đó đi anh ấy gọi điện cho em thôi. Hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, đã hai tháng rồi anh ấy cũng không liên lạc với em, em cũng không có dũng khí nói rằng anh ấy vẫn còn nhớ đến em.”
Ngay sau đó “Tri âm đại tỷ” liên gửi tin nhắn sang, “Làm sao em biết cậu ấy không nhớ em, Bảo Bảo em phải tin tưởng cậu ấy, lẽ cậu ấy thật sự có nổi khổ riêng.”
Hướng Vi cảm thấy hình như hôm nay đại tỷ hơi khác lạ, “Đại tỷ, chúng ta không nói đến anh ấy nữa. Muộn rồi, em cũng buồn ngủ, đại tỷ cũng đi ngủ sớm một chút đi, bye bye.” Nói xong Hướng Vi logout luôn, tắt máy vi tính, đứng dậy đi về phòng ngủ.
Chương 55
Editor: TRẦN THU LỆ
Tháng tám, bộ phim sẽ chính thức được lên songs truyền hình, tâm tình Hướng Vi vẫn vô cùng căng thẳng, cô không biết khán giả sẽ phản ứng như thế nào, khán giả thích mới là mục đích cuối cùng mà bọn họ theo đuổi. Từ khi cô bắt đầu tiếp xúc với nghề này, cô đã hiểu rõ ý định của mình, thời đại này, đơn thuần theo đuổi nghệ thuật sẽ chỉ làm chính mình ngã vào vực sâu không đáy, thương mại và nghệ có thể kết hợp với nhau hay không thì mới tốt, đây cũng coi như là một kỹ thuật trong phương diện nào đó, cô cũng một mực vì thế mà cố gắng.
Cùng lúc đó, bộ truyện tranh mới của cô cũng được tung ra thị trường, lần này, cô không tìm ông chủ trước kia mà là bán cho một công ty khác.
Bận rộn hơn nửa năm, Hướng Vi cũng có chút mệt mỏi, dự định mười một tháng này sẽ đi Shangri-La hay Tây Tạng du lịch một vòng để bản thân được thả lỏng một chút. Mấy tháng như thế, cô và Chu Thần Dật cũng chưa từng liên lạc, bảo cô cúi đầu hạ thấp mình xuống trước cô làm không được, vốn dĩ cũng đâu phải là cô sai. Mấy tháng qua cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu chứ.
Ngày mười một, Hướng Vi thu xếp đơn giản một ít hành lý, tạm biệt Julie bắt đầu hành trình đi Tây Tạng. Hướng Vi bước xuống máy bay, thật đúng là có phần chưa thích ứng được, ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, phản ứng ở Cao Nguyên mới thoáng thuyên giảm một tí. Hướng Vi tìm một người hướng dẫn, là một người phụ nữ ba mươi tuổi đã li hôn, có một cô con gái năm tuổi.
Hướng Vi ở Tây Tạng khoảng bảy ngày, thật sự là có chút chịu không nổi khí hậu ở đây nên rời khỏi Tây Tạng đi vào Tứ Xuyên rồi lại đến Vân Nam, hết cả tháng mười, Hướng Vi đều ở bên ngoài du lịch và luôn tắt điện thoại, chỉ khi nào đến một địa điểm mới thì mới gọi điện thoại báo cho Julie biết. Còn ở Thượng Hải, Julie đã bị cô làm cho tức giận muốn chết rồi, nói cô lớn rồi mà vẫn cứ tùy hứng như vậy, có biết làm cho người ta vô cùng lo lắng hay không, v.v… Ở bên này Hướng Vi cười nói tự mình sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, bảo Julie đừng lo lắng, lúc về sẽ mang quà lưu niệm cho mọi người.
Khi Hướng Vi thật sự trở về Thượng Hải đã là đầu tháng mười một rồi, thời gian Hướng Vi ở Vân Nam lâu hơn một chút, ánh mặt trời bên đó vẫn rực rỡ như trước, nhưng cũng rất hưởng thụ, chậc chậc, với tháng này mà nói thì không phải một loại nóng mà.
Ngày bốn tháng mười một, Hướng Vi mới trở về Thượng Hải, Julie thấy cô bị rám nắng, mặc dù nhìn người rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt. Hướng Vi ở nhà tắm nước nóng thật khỏe, rồi lấy ảnh chụp ra, kể cho chị Julie nghe những chỗ thú vị mà cô đã nhìn thấy trong thời gian qua, v.v…
Julie kể cho cô nghe những ngày cô không ở đây, tỉ suất người xem của bộ phim rất tốt, mọi người đã chuẩn bước vào gai đoạn chuẩn bị của quý hai, còn có tổ kịch bản nói muốn chụp ảnh nhân vật thật của bộ phim, nhưng mà không có Hướng Vi ở đây, nên vẫn chưa ra quyết định, hỏi cô thấy thế nào.
Hướng Vi suy nghĩ một chút rồi nói để qua mấy ngày nữa hãy tính, cô còn phải trì hoãn hai ngày, trong khoảng thời gian này cô mệt đến cuống cuồng. Hướng Vi không nghĩ tới qua ngày hôm sau mình lại bị cảm, vốn nghĩ uống hai ngày thuốc là có thể khỏi, không ngờ thật sự càng ngày càng nặng hơn.
Hướng Vi mở máy tính lên, lấy ảnh mình chụp thời gian qua post lên, rồi viết thêm một bài giới thiệu trong blog, suy nghĩ trong đầu choáng váng khó chịu, nhìn thấy cái hình đầu trong QQ nhấp nháy không ngừng, mở ra thì thấy, trong khoảng thời gian này có rất nhiều người tìm cô. Trong đó là “Tri âm đại tỷ” dường như mỗi ngày đều gửi tin nhắn đến hỏi cô đang ở đâu? Hướng Vi chịu đựng cơn đau đầu, trả lời vài câu nói cô ra ngoài du lịch vài ngày vừa mới trở lại. Hiện giờ đang bị cảm cúm, phỏng chừng phải đi khám bác sĩ, chắc mấy ngày tới không thể lên QQ, cảm ơn cô ấy đã quan tâm.
Làm xong những chuyện này, đầu Hướng Vi thật sự là choáng váng, cái mũi lại nghẹt, uống hai viên thuốc, Hướng Vi gọi điện thoại cho Julie. Hai ngày nay Julie không có ở nhà, mấy ngày trước Tiểu đậu đỏ đã về Mỹ nên cũng không ai biết Hướng Vi uống thuốc như thế nào.
“Alo, Vi Vi, sao em vẫn chưa đi làm, đã hai ngày rồi mà.” Julie vừa xem tài liệu vừa trả lời Hướng Vi.
“Thật xin lỗi, chị Julie… Khụ khụ… Chị Julie, bây giờ chị có thể về trước được không, em mệt quá không đi xa được, chị về lái xe đưa em đi khám bác sĩ, khụ khụ… Chị Julie…”
“Vi Vi, em bị làm sao vậy, em đừng làm chị sợ. Em ở đó chờ chị, chị sẽ về ngay.” Julie vừa nói, vừa lấy áo khoác đặt trên ghế mặc vào, lại dặn dò trợ lý vài câu rồi nhanh chóng lái xe về nhà.
Julie mở cửa bước vào, thấy Hướng Vi vô cùng yếu ớt ngồi trên ghế sa-lon, cầm tấm chăn lông bao quanh bản thân mình lại, liền lộ ánh mắt giận dữ, “FUCK, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?”
Đầu óc Hướng Vi choáng váng, nhìn Julie cười yếu ớt, “Chị Julie, chị đã về rồi à.”
Julie vừa đỡ Hướng Vi vừa nói: “Mới chỉ có hai ngày mà em biến mình thành như thế này rồi? Rốt cuộc là em đang làm cái gì vậy, bị ốm cũng không biết đi tìm bác sĩ à?”
“Em không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế này, mấy ngày cũng đã uống thuốc rồi nhưng mà vẫn không khỏi.”
“Bớt nói mấy câu đi, em xem cổ họng em đã khàn thành thế này rồi này. Sao không gọi điện thoại trước cho chị, hai ngay nay chị sẽ chăm sóc em. Làm sao lại biến mình thành thế này chứ.”
Đúng là cảm cúm, ở bệnh viện truyền dịch xong buổi chiều có thể về, Julie nhìn về mấy viên thuốc Hướng Vi uống mấy ngày trước, lại càng tức giận muốn chết, cô nhóc này thế mà lại lấy thuốc đã hết hạn sử dụng ra mà dùng, cũng may coi như mạng của cô lớn. Khóe miệng Hướng Vi giật, trước giờ thân thể cô rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng ít khi nào sinh bệnh, sáng hôm đó thức dậy thấy không được thoải mái nên cô cũng tùy tiện tìm chút thuốc cảm cúm uống vào, cũng không chú ý đến thời hạn.
Julie muốn tức không được mà muốn cười cũng không xong, đành phải ngồi một bên hờn dỗi, bảo nàng phải nghỉ ngơi thật tốt. Hướng Vi truyền dịch xong, tinh thần tốt hơn rất nhiều, bảo Julie ngày mai có thể đi làm rồi không cần chăm sóc cô nữa. Julie hết cách với cô, đành phải bảo cô tự chăm sóc mình thật tốt nếu có chuyện gì thì lập tức gọi thoại cho cô ấy. Hướng Vi gật đầu nói vâng.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, đã hơn chín giờ, hôm nay tinh thần Hướng Vi tốt hơn rất nhiều, nằm trên giường ngủ nướng, đã bao lâu rồi không được ngủ trên giường của mình, những ngày ở bên ngoài ngủ trong khách sạn thật là nhớ nhung đến cái giường trong nhà mà. Chỉ là không nghỉ tới mới vừa về thế mà lại bị cảm, rõ là…
Gần mười một giờ Hướng Vi mới thức dậy, dự định sẽ làm cho mình chút đồ ăn, nhưng vẫn còn chưa làm thì vang lên tiếng cửa. Hướng Vi nhíu mày, nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài, thế mà lại là anh ta. Trong nhất thời Hướng Vi ngây ngẩn cả người, chuông cửa lại tiếp tục vang lên còn kèm theo tiếng gõ cửa.
Hướng Vi thở dài, mở cửa ra lạnh nhạt nhìn anh. Chu Thần Dật thấy cô đứng ở cửa, có chút không biết nên nói cái gì, trong nhất thời hai người đều im lặng. Hướng Vi nhíu mày, “Tiểu đậu đỏ đã về Mỹ rồi, xin mời trở về đi.”
Hướng Vi nói xong liền muốn đóng cửa, Chu Thần Dật vội vàng chặn cửa lại, “Vi Vi, em bị ốm rồi.”
“Tôi có bị ốm hay không mắc mớ gì đến anh, bây giờ mời anh đi ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Chu Thần Dật đâu dễ gì mà rời khỏi, khó khăn lắm mới xin nghỉ phép được, “Vi Vi, em hãy nghe anh nói, anh biết em buồn anh thời gian qua đã không liên lạc với em. Em xem anh mới vừa xuống máy liền đến đây ngay lập tức, ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống, hãy để cho anh vào nhà trước có được không?”
Hướng Vi quần áo của anh thật sự cũng có nhiều nếp nhăn, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, tóc cũng rất lộn xộn, từ truớc đến giờ Chu Thần Dật rất để ý đến hình tượng của mình, về điểm này thì cô biết rõ. Chung quy là Hướng Vi cũng không thể hạ quyết tâm làm người dưng được, “Anh vào trước đi.”
Hướng Vi ngồi trên ghế sa-lon, nhìn Chu Thần Dật, “Có chuyện gì thì mau nói đi.”
Đã gần nửa năm rồi Chu Thần Dật chưa gặp cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm. Hướng Vi nhíu mày, “Anh nhìn đủ chưa, có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn có việc, không có thời gian ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với anh.”
“Em bị ốm hả? Sao nhìn em lại gầy như vậy.” Chu Thần Dật nói xong đưa tay qua muốn sờ lên mặt cô, Hướng Vi tức giận tát anh một cái, năm ngón tay nắm lại, “Chu Thần Dật, anh đừng quá đáng!”
Chu Thần Dật bị một cái tát này làm cho sững sờ tại chỗ, đôi mắt hẹp dài ngơ ngác nhìn Hướng Vi. Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, “Chu Thần Dật, Hướng Vi tôi không phải là món đồ chơi mà anh muốn vứt bỏ thì vứt bỏ! Tôi nói cho anh biết, chúng ta chia tay rồi!”
“Vì sao?”
“Vì sao? Anh vẫn không biết xấu hổ mà hỏi tôi vì sao ư, Chu Thần Dật anh thật sự làm cho tôi thấy ghê tởm đó. Lúc trước anh chẳng quan tâm tới tôi, hiện giờ lại giả bộ dáng vẻ tình yêu sâu đậm với tôi, thật sự là làm cho người ta thấy chán ghét.” Hướng Vi càng nói càng tức giận, trên mặt cũng đã sung huyết đỏ bừng, vốn đang bị cảm nên lúc bị tức làm cho ho khan liên tục.
Chu Thần Dật lo lắng bước tới vuốt lưng cho cô, lại bị Hướng Vi chán ghét đẩy ra, Hướng Vi rót ly nước ấm, uống vào mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
“Thật xin lỗi, Vi Vi, anh… Không có cách nào khác.”
“Không có cách nào? Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì sao? Chu Thần Dật, người phụ nữ kia đúng là đã có con với anh, hiện giờ cô ta tới tìm anh, anh…”
“Anh và cô ta có quan hệ cái rắm, thì đào đâu ra con chứ. Mẹ nó, tưởng sẽ dễ bắt nạt anh lắm sao? Vi Vi, em nên biết, anh không kết hôn làm sao có con được. Trước kia quả thật anh từng có quan hệ với phụ nữ, về điểm này là anh có lỗi với em, nhưng mà, Vi Vi, em phải tin tưởng anh, từ đầu đến cuối anh chỉ yêu có mình em.”
Vẻ mặt Hướng Vi không kiên nhẫn, “Nói xong rồi sao? Nếu nói xong rồi thì đi đi. Tôi cũng không rảnh mà ngồi đây nghe chuyện tình yêu của anh.”
“Vi Vi, anh thề anh và người phụ nữ họ Hoàng kia không có một chút quan hệ nào cả. Chẳng qua là lúc trước do anh nợ nhân tình của người ta, năm đó người kia nhờ anh giúp chút chuyện nhỏ, anh liền giúp đỡ tìm người chăm sóc cô ta một thời gian, sau đó tự cô ta rời khỏi, anh cũng không để trong lòng. Lần trước cô ta tới tìm em, chẳng qua chỉ là muốn anh giúp cô ta liên lạc với người đó mà thôi, Vi Vi, thật xin lỗi, vốn dĩ anh xử lý chuyện kia xong sẽ đi tìm em, nhưng sau đó lại bị phái ra nước ngoài học tập, do đi quá vội vàng nên cái gì cũng không kịp mang theo, cũng không kịp nói cho em biết. Em cũng biết, cấp trên đã ra lệnh anh không thể không chấp hành, lần này anh cũng chỉ có thể xin nghỉ được hai ngày, do anh nói mẹ anh xảy ra chuyện nên mới được ra ngoài, đúng lúc mẹ anh bị ốm, sau khi anh đi thăm mẹ xong là đến đây ngay lập tức, em…” Vẻ mặt Chu Thần Dật cũng rất buồn bực, nghĩ bởi vì chuyện này mà không cưới được cô dâu thì quả thật là thiệt thòi lớn.
Đầu Hướng Vi vô cùng đau đớn, vội vàng khoát tay, “Tôi đói bụng rồi, có chuyện gì thì để sau rồi hãy nói.”
Chu Thần Dật vội vàng nói: “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh đi làm cho em chút đồ ăn.”
Thật sự lHướng Vi rất đói, vốn tối hôm qua chỉ ăn qua loa chút gì đó, toàn thân Hướng Vi mềm nhũn ngồi xiêu vẹo trên ghế sa-lon, Chu Thần Dật vội vàng vào phòng bếp làm đồ ăn.
Động tác của Chu Thần Dật cũng rất nhanh, nhớ đến cô đang bị cảm, nên chỉ làm một chút đồ ăn thanh đạm, khóe miệng Hướng Vi giật giật, thật là đủ thanh đạm rồi, ngay cả một chút thịt cũng không nhìn thấy, cái này đối với Hướng Vi không thịt không vui mà nói thì cũng thật là quá thanh đạm rồi!
“Nhanh ăn đi, ăn xong anh đưa em đi gặp bác sĩ. Em mấy ngày nay phải chú ý ăn uống, không được ăn thức ăn cay hay dầu mỡ.”
Hướng Vi nhìn anh chăm chú một lúc, rồi mới đứng dậy đi vào phòng bếp rửa tay ăn cơm…
Chương 56
Editor: TRẦN THU LỆ
Hướng Vi ngồi bên cạnh ghế lái, ánh mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ, bất kể Chu Thần Dật ngồi bên cạnh nói cái gì, thế nào cũng không trả lời, hoàn toàn coi anh như không khí.
Sau khi truyền dịch xong, mu bàn tay vẫn còn xanh xanh tím tím, mơ hồ còn có chút đau, Hướng Vi thở dài, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Chu Thần Dật thấy cô nhắm chặt hai mắt, có chút mờ mịt nhìn cô một cái, vẫn là dừng xe lại lấy một cái mền từ ghế ngồi phía sau đắp lên người cô, hai bàn tay siết chặt tay lái, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài một tiếng…
Hướng Vi không nói chuyện với anh, toàn coi anh như không khí, tuy buổi sáng cô không nói được lời dễ nghe, nhưng tốt xấu gì cô cũng nói với anh vài câu, Chu Thần Dật có chút thất bại nhìn cô.
Về đến nhà, Hướng Vi trực tiếp ngồi trên ghế sa-lon, cầm một quyển tạp chí lên lật xem, tiếp tục không để ý tới anh. Chu Thần Dật làm bộ ho khan vài tiếng, “Vi Vi, chúng ta nói chuyện chút đi có được không? Anh không hy vọng giữa chúng ta sẽ biến thành như thế này. Không có gì là không thể bước qua được nếu mất đi thời điểm quan trọng, em có ý kiến gì đối với anh thì em cứ nói ra, những chuyện có thể làm anh nhất định sẽ làm được.”
Hướng Vi vẫn như trước không ngẩng đầu lên nhìn anh, tiếp tục xem tạp chí của mình. Chu Thần Dật xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy đi đến trước mặt cô, bỗng chốc lấy quyển tạp chí trong tay cô đi.
Hướng Vi lạnh nhạt nhìn anh một cái, ngước lên trời trừng mắt, đi dép vào rồi lại đến khay trà dưới bàn lấy ra một quyển tạp chí khác, trở lại ngồi trên gh sa-lon tiếp tục xem, tiện thể còn khiêu khích liếc xéo anh một cái. Chu Thần Dật chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung rồi, “Vi Vi, em tính từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không nói chuyện với anh nữa sao? Có cái gì thì em hãy nói ra, anh không hề nghĩ sẽ muốn bắt buộc em cái gì cả.”
Hướng Vi chu miệng, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nói xong rồi sao? Nói xong rồi thì ngậm miệng, tôi không muốn nghe tiếng của anh nữa.”
Chu Thần Dật chỉ cảm thấy đại não muốn nổ tung mãnh liệt, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt hẹp dài chớp cũng không chớp nhìn cô chằm chằm. Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, “Như thế nào, là anh bảo tôi nói, tôi nói xong rồi.”
“Vi Vi, chúng ta nhất định cứ phải như thế này mãi sao? Anh biết em buồn anh, thật tình anh không có biện pháp mà, không phải là không muốn liên lạc với em mà không thể, khoảng một thời gian sau đó anh liên lạc với em lại không liên lạc được, cũng không ai biết em đi đâu cả. Còn Julie thì cô ấy căm ghét anh, anh gọi điện thoại tìm cô ấy nhưng cô ấy không nói cho anh biết em ở đâu, em biết không, khoảng thời gian đó, anh… Vi Vi, bất kể nói như thế nào, anh yêu em, về điểm này thì em không cần nghi ngờ gì cả. Lần này em bị ốm, vẫn là chị Mạn nói cho anh, thì anh mới biết là em đã về.”
“Đợi một chút, anh nói cái gì? Chị Mạn?” Hướng Vi vuốt vuốt tóc, có chút không thể tin hỏi.
Chu Thần Dật gật đầu, “Thật xin lỗi, Vi Vi, anh cũng không muốn…”
Hướng Vi nhếch miệng, “Tri âm đại tỷ… Chu Thần Dật, anh thật là thủ đoạn mà. Thật là làm khó chị ấy rồi, ẩn nấp bên cạnh tôi lâu như vậy, chính là vì thay anh hỏi thăm tin tức của tôi? Thật sự là làm khó cho chị Mạn rồi, hơn ba mươi tuổi mà còn phải giả vờ làm fan của tôi…”
“Vi Vi… Chị ấy cũng chỉ muốn chúng ta hòa hợp mà thôi, trừ chuyện đó ra thì chị ấy không có mục đích gì khác cả, chị Mạn coi anh như em trai nên mới làm như thế. Em cũng đã từng tiếp xúc với chị ấy rồi mà, chị ấy là một người chị rất tốt, tính tình lại thẳng thắng.”
Chu Thần Dật thở dài, “Vi Vi, chị Mạn biết chuyện của hai chúng ta nên chị ấy chỉ muốn giúp đỡ mà thôi.”
“Thật sự là làm khó chị ấy rồi phải không?” Hướng Vi nhớ tới lúc trước đối phương kêu cô là Bảo Bảo thì nhịn không được toàn thân nổi da gà, vốn cho rằng cô ấy xưng hô với cô như vậy có lẽ chỉ là theo thói quen, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ấy xưng hô như vậy chẳng qua chỉ là tính toán tạm thời, cho dù cô ấy nhiều lần giải thích thay Chu Thần Dật, Hướng Vi cũng sẽ không thể hoài nghi “Tri âm đại tỷ” chính là Thôi Mạn.
“Vi Vi, hai chúng ta tại sao lại biến thành như thế này?”
Hướng Vi nhìn chằm chằm vào Chu Thần Dật, “Anh luôn miệng nói yêu tôi, nói đến cùng là anh yêu tôi cái gì hả? Chu Thần Dật, tuy tôi không thông mình, nhưng cũng không phải ngu ngốc, chữ yêu trong miệng của anh thì có giá trị bao nhiêu? Lướt qua bối cảnh sau lưng tôi, lướt qua những cái này, cũng còn bao nhiêu? Chẳng qua tôi chỉ phù hợp với điều kiện của anh thôi. Giống nhau thôi, anh hiểu rất rõ, gia đình tôi không có khả năng sẽ để tôi tùy tiện tìm một người đàn ông, cái gọi là ‘Môn đăng hộ đối’, anh và tôi đều rất rõ ràng.”
Chu Thần Dật có chút hỗn loạn, “Vi Vi, anh thật sự không hiểu, gia thế bối cảnh và tình yêu tại sao nhất định phải mâu thuẫn? Đúng vậy, anh thừa nhận, trước kia là anh đã làm chuyện sai lầm, ở điểm này là anh có lỗi với em. Tuy trong lòng anh yêu em, nhưng vẫn có tật xấu của đàn ông, cộng thêm lúc đó em lại đang ở Nhật Bản. Vi Vi, chẳng lẽ vì chút sai lầm trước kia của anh mà em không thể tha thứ cho anh được sao? Theo như lời em nói, sự xuất hiện của anh cũng trùng hợp phù hợp với điều kiện của em, cho nên em mới quyết định đến với anh. Nếu đã chấp nhận anh rồi thì tại sao lại không tin anh? Vi Vi, giữa chúng ta em mới đúng là máu lạnh.”
“Chu Thần Dật, anh câm miệng cho tôi! Anh có tư cách gì mà nói tôi? Đúng vậy, lúc trước tôi lựa chọn anh là những suy tính này, anh xuất sắc, phối hợp với điều kiện của tôi, đúng, tôi thừa nhận là tôi cân nhắc những cái này. Vì sao tôi không thể cân nhắc những cái này? Tôi là một người trưởng thành, tình yêu cũng không phải là thứ duy nhất đối với tôi, anh nói rất đúng, anh chỉ phù hợp với điều kiện của tôi.” Hướng Vi nhún nhún vai, “Nhìn đi, tôi là một người phụ nữ ích kỷ lại máu lạnh, chúc mừng anh nhìn thấy rõ rồi.”
Chu Thần Dật bước một bước dài lên phía trước, một tay nắm lấy cằm Hướng Vi, “Hướng Vi, giữa chúng ta nhất định cứ phải mổ xẻ tàn khốc ra như vậy sao? Anh không cho phép em nói bản thân mình như vậy, lo lắng của em không sai, nếu như em là người chỉ để ý đến tình yêu nam nữ, thì anh làm sao coi trọng em được? Em rất thông minh, cho tới bây giờ em luôn biết em muốn gì, từ nhỏ em luôn là người có chính kiến, em rất bình tĩnh, cùng bọn anh giữ một khoảng cách. Em không giống với những người như Lý Hân Di, tự cho là đúng, cho là có được một người cha tốt thì không coi ai ra gì, toàn bộ thế giới mình là lớn nhất. Em rất khiêm tốn, không để cho quá nhiều người chú ý đến em, bởi vì em biết, em không có lựa chọn, cho nên năm đó em mới cùng đi thủ đô với bác Hướng, lấy thành tích của em khi thi vào trường đại học, vào đại học Thanh Hoa thì làm sao không có trình độ? Nhưng em lại lựa chọn một trường đại học không tính là quá tốt, cũng không phải là chọn sai trường, chẳng qua em chỉ muốn làm cho người ta cảm thấy không thể nào xuất sắc mà thôi. Em tưởng muốn người khác không có ý đồ với em, bởi vì em biết, những người như chúng ta thì không có lựa chọn! Em làm được, đúng không? Cho nên anh nói em rất thông minh, thông minh cực kỳ!”
Hướng Vi cười lạnh một tiếng, “Chu Thần Dật, anh có phần mơ mộng quá rồi. Tôi cũng không không thinh như anh nói vậy đâu. Anh không cần dùng suy nghĩ của anh chắc chắn rằng tôi cũng suy nghĩ như vậy. Chu Thần Dật, đã có ai từng nói qua với anh câu này chưa, anh thực sự rất đáng đánh đòn rồi!”
Chu Thần Dật cúi đầu, chóp mũi của anh dính sát vào chóp mũi của cô, Hướng Vi có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Môi của Chu Thần Dật nhẹ nhàng lướt qua môi cô, sau đó dừng lại bên cạnh khóe miệng của cô, “Vậy chờ em hết bệnh rồi tùy ý đánh anh như thế nào cũng được.”
“Anh buông ra cho tôi!”
Chu Thần Dật buồn cười ra tiếng, buông cô ra, đứng thẳng người, “Cho nên mới nói, chúng ta là cùng một loại người. Vi Vi, ngày mai anh phải trở về rồi. Chắc phải cuối tháng sau mới nghỉ được. Anh lập lại một lần nữa, anh và người phụ nữ họ Hoàng kia không có một chút quan hệ nào cả, mẹ nó người phụ nữ kia dám lừa anh!”
“Anh muốn làm gì?”
Chu Thần Dật nhíu mày, “Yên tâm, anh có thể làm gì, anh chính là một công dân tốt nha, chỉ là thuận tay cho người nào đó một chút chuyện để làm thôi, không hơn.”
Hướng Vi trừng mắt, “Anh muốn làm gì với tôi không có một quan hệ, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, đừng quá không coi ai ra gì, anh cũng không phải là không gì làm không được. Nếu để cho cấp trên biết anh làm bậy, làm sao có thể đi tiếp nữa?”
Chu Thần Dật nhíu mày, “À quên nói cho em biết một chuyện, lần này học tập trở về, anh đã được thăng lên một bậc rồi. Ngược lại em hãy nhìn xem anh làm sao hồ đồ tiếp nữa… Em cho là, anh sẽ giữ lại khuyết điểm nào để cho người ta bắt lấy điểm yếu của anh sao?”
Hướng Vi cười lạnh, “Cũng đúng, với Chu Thần Dật anh muốn bối cảnh có bối cảnh, làm sao ai còn dám tới bắt anh?”
Chu Thần Dật đột nhiên cúi xuống hôn cô một phen, thấy cô trừng to hai mắt, hung dữ nhìn anh, cười chớp chớp mắt, “Em không phải muốn biết anh làm thế nào sao? Anh nói, ngoan ngoãn chờ anh trở về.”
“Hừ…” Hướng Vi phỉ nhổ về phía anh.
“Chậc chậc… Em đúng là thục nữ, nếu để cho bác trai và bác gái thấy em như thế này chắc sẽ rất kinh ngạc đây.” Chu Thần Dật làm bộ phủi phủi quần áo, kỳ thực thì căn bản trên quần áo không dính gì cả, “Anh rất thích dáng vẻ tức giận của em, đôi mắt trừng thật to… Đúng, giống như bây giờ vậy.”
Hướng Vi tức giận muốn chết, tại sao rõ ràng là lỗi của anh, kết quả lại biến thành như thế này! “Chu Thần Dật, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ bảo mẹ tìm một người đàn ông thật tốt, ngủ với anh ta mấy lần tôi xem anh còn ra vẻ nữa không!”
“Mẹ nó, người nào dám đụng vào em thử xem?”
“Anh xem tôi có dám hay không!” Hướng Vi mở to hai mắt hết sức trừng anh.
“Em thật sự là làm anh tức chết rồi…” Huyệt thái dương của Chu Thần Dật căng thẳng, “Anh làm sao lại yêu em được chứ!”
“Tôi khinh…”
“Em lại phun nước miếng anh. Hôm nay anh không dạy dỗ em một trận, anh lập tức không mang họ Chu nữa…”Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian